some quotes....

I just want to tell you, I'm the one who was supposed to take care of everything. I'm the one who was supposed to make everything okay for everybody. It just didn't work out like that. And I left. I left you... And now, I'm an old broken down piece of meat... and I'm alone. And I deserve to be all alone. I just don't want you to hate me.

-Randy 'The Ram' Robinson, The Wrestler

lundi 6 février 2017

Sing Street (2016)




Trong những năm đầu thập niên 1980, Dublin, thủ đô đảo quốc Ireland, là một thành phố u buồn. Bầu trời xám xịt quen thuộc của quốc gia phương Bắc không chỉ ngăn những tia nắng Mặt Trời ấm áp đến với người dân Dublin mà dường như còn tước đi tương lai của những người trẻ của thành phố cằn cỗi này, khiến họ hoặc phải vượt biển sang nước Anh – nơi London sẵn sàng chào đón họ với những cơ hội đổi đời, hoặc sống mòn ở quê hương với những giấc mơ không bao giờ thành hiện thực. Đại diện cho không khí u ám và những mơ ước không thành của Dublin là gia đình nhà Lawlor. Sự nghiệp thất bại và xích mích triền miên của hai vợ chồng Robert (Aidan Gillen) và Penny Lawlor (Maria Doyle Kennedy) khiến ba đứa con của họ Brendan (Jack Reynor), Ann (Kelly Thornton), và cậu út nghệ sĩ Conor (Ferdia Walsh-Peelo) rơi vào trạng thái trầm cảm triền miên. Là con út trong nhà, Conor là người chịu tác động lớn nhất từ những xáo trộn của gia đình khi cậu vừa phải đối mặt hàng ngày với những cuộc cãi vã của bố mẹ mà không có sự động viên của anh chị - những người vốn đã chọn cách buông xuôi với số phận từ lâu, vừa phải chuyển sang học tại trường Công giáo miễn phí Synge Street để giảm bớt gánh nặng kinh tế cho cả nhà. “Công giáo” đồng nghĩa với hà khắc, “miễn phí” đồng nghĩa với môi trường phức tạp, việc hòa nhập vào ngôi trường mới của Conor – cậu thiến niên với tâm hồn lãng mạn là chẳng hề dễ dàng nhất là khi cậu ngay lập tức phải đối diện với ông thầy hiệu trưởng khắc kỷ Baxter (Don Wycherley) và gã bạn học đầu gấu Barry (Ian Kenny). Bao vây bốn phía bởi nỗi buồn gia đình và kỷ luật hà khắc nơi trường học, nhưng Conor chẳng hề nản lòng, bởi bên cậu còn có tình yêu âm nhạc. Cậu nhanh chóng tìm được những người bạn có cùng niềm đam mê với những nốt nhạc và lời hát như mình, đó là “nhà quản lý” Darren (Ben Carolan), là cậu bạn đa tài Eamon (Mark McKenna), tay trống da đen Ngig (Percy Chamburuka), và bộ đôi Larry (Conor Hamilton) và Garry (Karl Rice). Với cái tên rất kêu “Sing Street” – “Con phố ca hát”, ban nhạc thiếu niên của các cậu bé trở thành nơi Conor trút hết mọi tâm tư vào từng bài hát, và cũng là “chú bồ câu đưa thư” để Conor bày tỏ những rung động đầu đời của cậu với cô bạn gái cá tính Raphina (Lucy Boynton). 

Trong vòng 10 năm trở lại đây, John Carney có lẽ là một trong những cái tên đáng chú ý hiếm hoi của dòng phim ca nhạc với những bộ phim xuất sắc như Once (2007) và Begin Again (2013). Vượt khỏi khuôn khổ những bộ phim ca nhạc thông thường, các tác phẩm của Carney không chỉ sở hữu nhạc phim ấn tượng mà còn luôn khiến khán giả phải xúc động với nội dung lãng mạn, đậm tính nhân văn về số phận những người nghệ sĩ trăn trở với sự nghiệp và lẽ sống. Tương tự như hai bộ phim tuyệt vời về âm nhạc đó, Sing Street cũng nói lên sức mạnh của âm nhạc trong việc giúp những tâm hồn lãng mạn vượt qua khó khăn vật chất của cuộc sống để tìm thấy tình yêu và hy vọng. Nhưng với nhân vật chính là những cô bé, cậu bé đang sống trong những năm tháng niên thiếu đẹp đẽ nhất, đạo diễn Carney đã tạo nên sự khác biệt cho Sing Street bằng một bầu không khí lạc quan, tươi mới xuyên suốt bộ phim. Có thể sẽ có khán giả cảm thấy tiếc khi John Carney không khai thác hết tiềm năng của bối cảnh khắc nghiệt rất “điện ảnh” của phim –tầng lớp lao động Dublin trong những năm 1980 đầy khó khăn, nhưng kịch bản nhẹ nhàng, đơn giản và sáng sủa của ông có lẽ lại là một lựa chọn phù hợp hơn cho một tác phẩm lấy âm nhạc làm chủ đạo như Sing Street.

Về phần âm nhạc, chắc chắn Sing Street sẽ khiến những người yêu dòng nhạc pop-rock thập niên 1970-1980 cảm thấy xúc động bởi bộ phim tràn ngập hơi thở sắc màu, lạc quan đến ngạo nghễ của âm nhạc giai đoạn này. Với sự cộng tác của nhạc sĩ người Scotland Gary Clark – thành viên của ban nhạc nổi tiếng những năm 1980 Danny Wilson, Sing Street thực sự là một bữa tiệc của pop-rock với những khúc hát quen thuộc của các ban nhạc từng làm mưa làm gió trong làng nhạc Anh-Mỹ thời kỳ hậu Beatles như A-ha, Motorhead, Duran Duran, The Jam hay The Cure, cùng những bản nhạc mới được sáng tác riêng cho phim nhưng cũng mang đậm tinh thần tự do phá cách nhưng vẫn đầy lãng mạn của những năm 1980. Đặc biệt hơn nữa, bộ phim còn đem đến cho khán giả những video âm nhạc “nhà làm” thô sơ nhưng đầy cảm hứng của ban nhạc “Sing Street” với những màu sắc và góc quay gợi nhớ đến những năm tháng đầu tiên khi video âm nhạc thực sự trở thành một phần không thể thiếu của các bài hát và tạo nền tảng cho sự phát triển của kênh MTV trên toàn thế giới.

Trong thành công của Sing Street tất nhiên không thể không kể tới diễn xuất tuyệt vời của dàn diễn viên trẻ tuổi của phim. Tuy John Carney không thực sự chú trọng vào việc phát triển tính cách hoặc khai thác nội tâm các nhân vật của ông, nhưng nhờ vào diễn xuất trong sáng, tự nhiên của những gương mặt trong ban nhạc "Sing Street” – vốn phần lớn là những diễn viên lần đầu làm quen với màn ảnh lớn, khán giả vẫn có thể cảm nhận được tình yêu âm nhạc và cuộc sống tràn đầy trong tâm hồn các nhân vật của bộ phim. Được công chiếu từ ngay đầu năm 2016 và bởi thế không xuất hiện trong nhiều danh sách giải thưởng điện ảnh cuối năm ngoại trừ hạng mục nhạc phim, nhưng Sing Street vẫn có thể coi là một tác phẩm quan trọng của năm 2016 và là một bước tiến mới của John Carney bởi bộ phim đã cho người xem thấy rằng, sau tất cả những u phiền – thứ mà năm 2016 cả thế giới đã phải chứng kiến quá nhiều, chúng ta vẫn có thể lại gần bên nhau để giữ vững tình yêu cuộc sống và tìm thấy hy vọng trong tương lai nhờ thứ ngôn ngữ không biên giới – âm nhạc.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire